Chuyến công tác khó quên về Tây Nguyên, 3/2011!
Có lẽ đã lâu lâu rồi tôi chưa đi công tác đâu cả. Khoảng nửa
năm nay tôi ở Hà Nội với một mớ những công việc lùng bùng chẳng biết đến
khi nào sẽ kết thúc và càng không thể biết kết quả rồi sẽ như thế nào.
Khoảng thời gian đó cũng đủ khiến tôi muốn thay đổi không khí bằng cách
đến những miền đất mới mà tôi chưa bao giờ đặt chân đến và khám phá
những điều mới mẻ cũng như những con người thú vị trong cuộc sống đầy
dẫy những biến đổi khôn lường mà dù trí óc có giàu tưởng tượng đến mấy
ta cũng không thể nghĩ tới. Nói nghiêm túc, đây không phải là lúc để tôi
đi xa Hà Nội vì tôi cần thêm thời gian để giải quyết những gì còn đang
dở dang. Tuy nhiên, tôi vẫn lên kế hoạch lên đường vì đơn giản tôi chẳng
còn lựa chọn nào khác.
Mục đích chính của chuyến
đi không có gì khác ngoài việc làm sao cho một trong những dự án tôi
đang quản lý có thể đi vào hoạt động như mong đợi của tất cả các bên
liên quan. Từ khi đi làm tới giờ, đây là dự án làm tôi hao tổn thời gian
và tâm sức nhiều nhất. Tất nhiên nó cũng là cái điên rồ nhất mà tôi
từng làm và làm tôi phát điên nhiều nhất.

Tiếc là kế hoạch vẫn chỉ là những dự định chưa
thể thành hiện thực vì thực tế tôi chỉ có hơn 1 ngày ở lại Tây Nguyên để
làm việc và tranh thủ thưởng thức những ly cafe mang đúng hương vị đặc
trưng của Tây Nguyên trong một không gian lãng mạn cũng rất Tây Nguyên.
Hơn một ngày đó thật quá ngắn ngủi so với mong đợi của tôi nhưng tôi
cũng cảm nhận được đôi chút những hương vị của Tây Nguyên, đặc biệt là
những con người mà tôi đã tiếp xúc trong quá trình làm việc. Tôi đã rất
may mắn được tiếp xúc với hai người phụ nữ nơi đây mà tôi cảm thấy rất
ấn tượng và cảm động vì sự hiếu khách của họ. Một người đã ở độ tuổi
trung niên và chuẩn bị nghỉ hưu, còn một người đang rất trẻ trung và dễ
thương mà chỉ mới tiếp xúc một chút tôi đã cảm thấy rất mến. Họ đều là
những người rất có trách nhiệm với công việc và thực sự làm việc hướng
tới những lợi ích chung của cộng đồng. Sau giờ làm việc, họ đã dẫn tôi
đi uống cafe gần nơi làm việc và chia sẻ rất chân thành về cuộc sống,
công việc và những dự định của họ. Đặc biệt người phụ nữ ở độ tuổi trung
niên đã cho tôi thấy thế nào mới gọi là làm việc. Sự nhiệt huyết và dẻo
dai cùng với một loạt ý tưởng đầy sáng tạo và táo bạo của người phụ nữ
này đã làm tôi phải suy ngẫm lại cách mà tôi đang làm việc cũng như gợi
mở cho tôi hướng đi tiếp theo trong thời gian tới. Người phụ nữ này cũng
giúp tôi nhận thức rõ ràng hơn rằng ngoại hình chẳng thể nào nói lên
hết phong cách, tính cách và trí tuệ của một người. Đó là một con người
ham học hỏi và say mê nghiên cứu những lĩnh vực hữu ích trong cuộc sống.
Đó không phải là một con người khoác trên mình đầy những học hàm học vị
cao ngất nhưng những kiến thức của người phụ nữ này thực sự đã được áp
dụng vào cuộc sống muôn màu và đem lại rất rất nhiều lợi ích cho người
dân Tây Nguyên. Đó là một tấm gương để tôi có thể học hỏi được một số
điều quan trọng của cuộc sống. Người phụ nữ này cũng giúp tôi nhìn thấy
được những nhược điểm của một người trẻ tuổi còn thiếu nhiều kinh nghiệm
sống và làm việc.

Tưởng
rằng câu chuyện Tây Nguyên của tôi đến đây là kết thúc vì hôm sau tôi
phải quay trở lại Sài Gòn. Nhưng không, câu chuyện của Tây Nguyên vẫn
tiếp tục cho tới những ngày tôi ở Sài Gòn. Kế hoạch làm việc do tôi lập
nên bỗng chốc bị thay đổi đột ngột bởi sếp thế mà lại hay. Ngày tôi phải
quay lại Sài Gòn cũng là ngày cô ấy tới Sài Gòn để giải quyết việc cá
nhân. Chúng tôi không đi cùng chuyến bay nhưng tối hôm đó chúng tôi đã
gặp nhau sau khi cô ý xuống sân bay và về tới khách sạn lúc 9h tối. Tôi
đã hẹn cô ý tầm đó tôi sẽ sang đón và mời cô ý ăn tối. Chúng tôi đã cùng
dạo bộ để tìm một quán ăn theo hướng dẫn của anh chàng bảo vệ khách
sạn. Chúng tôi đã rất phấn khởi vì lại gặp nhau thật tình cờ và may mắn.
Chúng tôi vừa đi bộ vừa nói chuyện và cứ từng đoạn đường chúng tôi lại
hỏi thăm người ven đường để chắc chắn rằng chúng tôi đang đi đúng hướng.
Cũng không quá khó để chúng tôi tìm đường quán ăn này. Món ăn tôi mời
cô ý cũng là món ăn lần đầu tiên cô ấy được thưởng thức. Tôi đã đề nghị
đồ uống cho bữa ăn là hai chai bia Heniken, mỗi người một chai. Ban đầu
cô ý không đồng ý vì không uống được và rất dễ đỏ mặt. Cô ý giống tôi về
điều này vì chúng tôi đều là những người giãn mạch tốt nên mới bị như
vậy. Cô ấy không muốn nên tôi cũng không ép nhưng không hiểu sao lúc sau
cô ý lại đồng ý với điều kiện tôi uống đỡ cho cô ý một chút. Tôi đồng ý
và chúng tôi đã chạm cốc mừng sự hội ngộ này tại Sài Gòn. Không biết có
phải bia là chất xúc tác không nhưng bữa tối thật vui với những câu
chuyện mới mà chẳng mới chút nào vì nó chỉ là những câu chuyện đời
thường. Dù là chuyện đời thường nhưng chúng tôi không thiếu sự hài hước
trong mỗi câu chuyện được kể. Khi cả hai chai bia đều hết là lúc bữa tối
của chúng tôi cũng kết thúc. Chúng tôi thanh toán tiền và ra khỏi quán
với hai cái bụng no căng. Chúng tôi lại tiếp tục dạo bộ ra về và ngó
nghiêng trên đường rồi dừng chân tại một quán nước mía bên vỉa hè vì hai
bàn chân đã mỏi và cũng khát nước nữa. Ở quán nước, cô ấy đã mua cho
mỗi người hai tấm vé số của một người đàn ông đã cao tuổi và bị tàn tật
để giúp đỡ người đàn ông đó và với hy vọng vui là chúng tôi sẽ trở thành
tỷ phú. Chúng tôi sẽ chia 50-50 nếu trúng bất kỳ giải nào. Tại quán
nước, cũng rất nhiều câu chuyện đã được chia sẻ cùng với hai cốc nước
mía mát lạnh. Chẳng mấy chốc cũng tới gần 12h đêm và chúng tôi lại đi bộ
về khách sạn để nghỉ ngơi vì sáng sớm hôm sau chúng tôi đều có những
công việc riêng cần phải làm. Chúng tôi chia tay tại cửa khách sạn của
cô ấy và tôi bắt taxi về khách sạn của tôi.
Sau một ngày
giải quyết hết những công việc riêng, chúng tôi lại hẹn gặp nhau vì công
việc chung trong dự án. Chỉ trong chốc lát chúng tôi đã thống nhất được
với nhau hướng giải quyết và chúng tôi đã tranh thủ thời gian còn lại
để đi mua sắm một vài thứ. Chúng tôi tới một cái chợ nhỏ và giá cả phải
chăng ở Sài Gòn. Tôi đã mua được một số thứ tôi thích và cô ý cũng vậy.
Tiếp đó, chúng tôi đã đi xem sách và đĩa hát vì tôi có thú vui đọc sách
và cô ý thì cần mua một vài cái đĩa làm quà cho người thân. Do vậy, nhà
sách là địa điểm tiếp theo chúng tôi dừng chân vì thông thường nhà sách
thì cũng bán kém cả đĩa nhạc. Cô ý nói cô ý sẽ tặng tôi một đĩa hát mà
tôi thích nhưng tôi đã đề nghị chuyển sang là tặng sách vì tôi có thể dễ
dàng tải được những bản nhạc mà tôi thích trên internet và mua tặng
sách thì thích hơn. Tôi đã chọn được hai cuốn sách cho mình là “Nghệ
thuật đàm phán” và “Quản lý dự án” vì sau khi xem qua nội dung của hai
cuốn này tôi thấy chúng phù hợp với tôi và có thể góp phần giúp tôi giải
quyết một số vấn đề của thực tế. Vậy là tôi đã có một món quà của một
người bạn Tây Nguyên đúng như sở thích của tôi và tôi cảm thấy rất vui
vì món quán đó.
Câu chuyện về hai người phụ nữ này sẽ còn
được tiếp tục vì chúng tôi còn nhiều cơ hội để làm việc với nhau. Có thể
chúng tôi cách xa nhau khoảng 1000km nhưng chúng tôi vẫn liên lạc với
nhau để giải quyết công việc qua email và điện thoại. Với tôi, đó là
những người phụ nữ tuyệt vời vì đó là những con người thực việc thực. Họ
sống chân thành, trách nhiệm và nhiệt huyết với cuộc sống và công việc.
Đó là một vài nét mà tôi muốn ghi lại ở đây trong chuyến công tác này
về con người Tây Nguyên.
0 nhận xét: